CÁC BÀI VIẾT TRÊN WEBSITE ĐƯỢC TỔNG HỢP TỪ NHIỀU NGUỒN TRÊN MẠNG XÃ HỘI, INTERNET. CHÚNG TÔI KHÔNG CUNG CẤP CÁC THÔNG TIN NÀY.
Xe đẩy đã trở nên là một trong những vật dụng không thể thiếu khi đi mua sắm, và nó đã làm thay đổi hoàn toàn trải nghiệm khi đi shopping trong thế kỷ XX.
Xem thêm: kệ để hàng siêu thị giá rẻ tại đây.
Trưa mùng 1 Tết, mấy con mèo nhà mình giở trò đạo chích. Không rõ làm sao mà chúng nó lật đổ được cái giỏ đậy gà luộc cúng đêm giao thừa và lôi con gà tội nghiệp ra đánh chén. Khi mình phát hiện được thì con gà đã bị gặm nhơm nhở, trong khi chỉ vài tiếng nữa là đã phải làm cơm tiếp khách ăn bữa chiều. Hai vợ chồng ngay tức khắc phi ngay ra siêu thị Aeon Mall (may mà họ mở cửa từ trưa mùng 1) để mua gà về luộc. Vừa đi vừa bị vợ phân tách những hiểm khi nuôi mèo, không chỉ hay bị ăn vụng mà còn chấy rận nấm mốc lông lá nọ kia, rằng là hậu quả thấy ngay rồi đấy, bla bla…
Đến siêu thị, vợ mình bụng bầu đi lạch bạch, còn mình chỉ biết “lặng im câm nín” đi bên cạnh, ngoan ngoãn đẩy xe hàng như một kẻ tội đồ biết lỗi. Vợ mình lại chợt nảy tình ái với khoa học, và lần này là lịch sử, khi hỏi mình: “May cho anh là có cái xe đẩy đựng đồ này, nếu không em bắt anh phải xách giỏ cho em để phạt vì cái tội thích nuôi mèo đấy. Mà anh có biết ai nghĩ ra cái xe đẩy đồ này không? Chắc ông này tâm lý lắm nhỉ, thấy vợ đi chợ nặng nhọc nên làm ra cái xe cho vợ đỡ khổ.”. Nghĩ đến cái cảnh phải “tay xách giỏ, nắp cặp con gà” là mình cũng thấy sợ dần rồi, nên nhẹ nhàng bảo vợ: “Ừ thì em tìm trên Gu gồ xem cái ông yêu vợ đấy là ông nào đi, anh còn đang đẩy xe mà, không có tay nào để bấm điện thoại đâu.”. Vợ mình nhất thiết không chịu, đòi chính mình phải tìm hiểu rồi kể lại cho nghe cơ.
Đấy, từ khi lấy vợ đến giờ là mình trở nên chuyên gia quân sự, nhà khoa học, nhà nghiên cứu lịch sử,… để có thể đáp được những câu hỏi gai góc chợt nảy ra của vợ, các bạn ạ! Mệt mà lại cũng vui vì đôi khi nhờ đó mà biết thêm nhiều tri thức thích thú. Lần này cũng vậy, sau khi tìm hiểu thì mình nhận ra: cái xe đẩy tưởng như đơn giản thế thôi nhưng không ngờ nó lại được coi là một sáng chế làm thay đổi ắt trải nghiệm mua hàng của người dân trên toàn thế giới.
Chuyện là thế này…
Vào đầu thế kỷ trước, người dân thẳng thớm phải đi mua thực phẩm hàng ngày vì khi đó còn chưa có tủ lạnh, và chỉ những khi nhà có khách thì mới mua nhiều đồ. Đến những năm 1930, một loạt những biến chuyển xuất hiện trong từng lớp khiến đời sống người dân thay đổi mạnh mẽ: sự ra đời của xe hơi, tủ lạnh chạy điện,… và cuộc Đại khủng hoảng buộc các nhà kinh dinh phải tìm mọi cách để giảm giá sản phẩm đến mức tối thiểu. Những điều này đã dẫn đến sự xuất hiện của các siêu thị ở Mỹ: giá cả thấp hơn, nhưng không có mua chịu; không có giao hàng mà khách hàng phải tự phục vụ …
Mua sắm ngày xưa rất nặng nhọc khi chưa có xe đẩy hàng
Vào giữa những năm 1930, Sylvan Goldman, chủ của chuỗi siêu thị Humpty Dumpty, nhận thấy rằng: người mua hàng đang dùng giỏ xách tay để đựng các món đồ họ chọn, và rất chật vật khi giỏ đầy hoặc trở nên quá nặng. Điều này làm cản trở ham muốn mua hàng tiếp của khách hàng khiến doanh số bán hàng không được cao như trông chờ. Sau đó Goldman đưa ra lời yêu cầu được đổi cho khách hàng một chiếc giỏ mới để họ tiếp nhặt đồ, còn giỏ đầy thì để tại quầy tính sổ. Các đối thủ cạnh tranh cũng thế không ngừng để kích thích “khả năng mua sắm” của người dân. Một siêu thị ở Texas nghĩ ra cách gắn giỏ vào các kệ hàng, chuỗi siêu thị ở Boston thì biến trải nghiệm mua sắm thành công xưởng khi lắp đặt cả những băng tải vào trong siêu thị của họ, có những siêu thị tại Houston còn dùng cả xe kéo nhưng cách này không ổn vì chúng chiếm quá nhiều không gian.
Vào năm 1936, một đêm nọ khi Goldman ngủ đêm tại văn phòng, ông chợt nghĩ: Nếu thay thế mặt ngồi của chiếc ghế gấp bằng giỏ, còn chân ghế lắp bánh xe thì sẽ thế nào nhỉ? Khi gập lại có vẻ như thiết kế này sẽ chiếm rất ít không gian. Goldman ngay lập tức tìm đến người thợ mộc Fred Young để biểu đạt ý tưởng. Hai người đàn ông chỉ mất vài giờ để cho ra đời sản phẩm trước hết – giỏ hàng gắn bánh xe phiên bản 1.0
(Đấy, ông Goldman này nghĩ ra cái giỏ hàng dốt khi trốn vợ đi ngủ ở cơ quan chứ không phải là thương vợ xách đồ nặng đâu nhé!).
Vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu…
Khi Goldman chất đầy hàng lên chiếc giỏ di động 1.0 và thí nghiệm ngoài phố thì bộ khung gỗ không chịu nổi sức nặng và gãy rời. Sau đó, Goldman đã cải tiến thiết kế: 2 chiếc giỏ (một chiếc ở trên, một chiếc ở dưới) được lắp lên khung ghế kim loại chắc chắn hơn. Khi không sử dụng, những chiếc giỏ này có thể được tháo ra, còn khung kim khí thì xếp gọn lại được để tằn tiện không gian.
Goldman đã đích thực rất phấn khích bởi thiết kế mới này chẳng những có thể giúp tăng gấp đôi lượng hàng bán được mà khách hàng cũng giảm tải được gánh nặng xách đồ. Sẽ không còn cảnh những người đàn bà “chân yếu tay mềm” phải xách các giỏ hàng 15 – 20 kg đi lếch thếch trong siêu thị của ông nữa.
Sáng 4 tháng 6 năm 1936, Goldman hào hứng đứng chờ khách hàng tại lối vào của siêu thị Piggly Wiggly, bên cạnh là 12 chiếc giỏ trên xe đẩy mới cứng. Thế nhưng, trái với dự kiến, tất cả khách hàng đều chỉ liếc nhìn và sau đó đi thẳng qua khiến Goldman rất bối rối. Các bạn hẳn cũng khó mà đoán được điều gì đã xảy ra, và Goldman khi ấy cũng vậy. Mãi nhiều năm sau, trong bức thư gửi Viện Smithsonian ông mới phân trần phút chốc thất vọng của mình ngày hôm đó kèm với lời giảng giải: Các bà nội trợ đã chán ngấy với việc đẩy xe nôi em bé nên khi nhìn thấy xe đẩy hàng của chúng tôi họ ngay lập tức tránh xa, còn nam giới thì cho rằng việc đẩy những chiếc giỏ là một mối ô nhục đối với những người đàn ông “sức dài vai rộng”, họ có thừa sức khỏe để xách các giỏ đồ cho vợ. Thế là chẳng có ai thèm đụng tới cả.
Sau đó, Goldman đăng quảng cáo trên báo để nói về tính ưu việt của chiếc xe đẩy hàng, thậm chí thuê cả một nữ diễn viên xinh đẹp đứng chụp ảnh cạnh kệ hàng, tay đẩy chiếc giỏ hàng rất nhàn nhã,… nhưng hiệu quả cuốn khách hàng đều chưa cao.
Rút cục, Goldman phải thuê cả một đội diễn viên nam nữ đóng giả viên chức siêu thị, cùng với các viên chức thật sự đẩy giỏ hàng đi vòng quanh trong siêu thị, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười với khách mua hàng và nhặt đồ từ các kệ cho vào giỏ một cách dễ dàng, nhẹ nhàng. Biện pháp này đã có kết quả tốt, khách hàng dần dần cũng bằng lòng và rồi đón nhận xe đẩy hàng một cách nồng hậu.
Các siêu thị khác nhận thấy sự thuận tiện của “xe đẩy Goldman” nên đã đặt hàng với số lượng lớn. Giá mỗi chiếc xe đẩy của Goldman khi đó là 7 đô la, tương đương với hơn 122 đô la Mỹ ngày nay nhưng “cung không đủ cầu”. Goldman đã đăng ký bằng sáng chế cho chiếc xe đẩy của mình để thuận lợi cho việc sản xuất hàng loạt vì đã có lúc đơn hàng phải đặt trước tận 2 năm mới có hàng để giao.
Cuộc chiến giữa những chiếc xe đẩy
Năm 1946, Orla E. Watson – một cựu binh Thế chiến I, đã sáng chế một mẫu xe đẩy có phần lưng gập lại được để xếp các xe hàng với nhau nhằm tần tiện không gian hơn nữa. lập tức, Goldman cũng cho ra đời mẫu xe đẩy xếp lồng được của mình, không những giá rẻ hơn xe đẩy của Watson mà với thị phần rộng lớn sẵn có, Goldman còn đưa Watson ra hầu tòa vì “chưa đủ tuổi” để cạnh tranh.
Suốt 15 năm sau đó, Goldman luôn nắm giữ danh hiệu “ông hoàng xe đẩy”. Năm 1961 ông bán công ty và dành quãng thời kì còn lại của thế cuộc để đầu tư vào bất động sản. Ông mất năm 1984 để lại khối tài sản trị giá 400 triệu USD, tương đương gần 954 triệu USD ngày nay.
Xe đẩy siêu thị được chế tạo như thế nào?
Nhiều năm sau khi Goldman chết, công ty sản xuất xe đẩy (đã đổi tên thành Unarco) vẫn không ngừng phát triển. Xe đẩy đã trở nên là một trong những vật dụng không thể thiếu khi đi mua sắm, và nó đã làm đổi thay hoàn toàn trải nghiệm khi đi shopping trong thế kỷ XX. Ngày nay, ở bất kỳ siêu thị nào chúng ta đều có thể bắt gặp những chiếc xe đẩy, trên đó không chỉ có hàng hóa mà cha mẹ, anh em còn cho cả trẻ nhỏ lên một khay đỡ đặc biệt và đẩy nhau đi dạo quanh siêu thị.
CÁC BÀI VIẾT TRÊN WEBSITE ĐƯỢC TỔNG HỢP TỪ NHIỀU NGUỒN TRÊN MẠNG XÃ HỘI, INTERNET. CHÚNG TÔI KHÔNG CUNG CẤP CÁC THÔNG TIN NÀY.